Nhiều đêm chơi vơi thức trắng không ngủ được mà lòng đau như xé, khi kiệt sức mơ màng là lúc gặp ác mộng bởi những ám ảnh yêu thương.
Đâu chỉ có như thế, ngay cả khi cuộc sống hiện hữu vẫn thấy nỗi đau vô hình như cơn gió ùa đến bất chợt. Đến bao giờ ta thôi những ngày dài thức dậy trong thảng thốt và bình yên về trong tim?
Đâu chỉ có như thế, ngay cả khi cuộc sống hiện hữu vẫn thấy nỗi đau vô hình như cơn gió ùa đến bất chợt. Đến bao giờ ta thôi những ngày dài thức dậy trong thảng thốt và bình yên về trong tim?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét