Mắt mùa thu
Truyện ngắn
của Dương Bình nguyên
1. Đã
bắt đầu mùa thu. Trên những mái nhà cũ, từng bầy chim tíu tít bay về, đậu rỉa
những hạt thóc sót từ những bó rơm nếp khô ông nội quăng lên chờ mùa đông bện
chổi. Chúng líu ríu buổi sáng, ào bay đi vào buổi trưa và buổi chiều chui vào
những chiếc tổ bé xíu trong những hốc rui mè. Chúng đi ngủ từ rất sớm và mỗi
ban sáng, khi nghe hơi sương thoảng qua mặt đất mát lạnh, đã nghe tiếng chúng
gọi bầy. Ông nội tỉnh giấc, cây gậy trúc khua lọc cọc và ánh đèn pin quét suốt
lượt từ chuồng gà, gióng trâu rồi vào khuôn bếp. Rồi ông pha trà, hút thuốc lào
gọi tôi dậy. Luôn là những mùa thu hiền lành trong ký ức của tôi. Bắt đầu từ
mùa thu của tuổi mười lăm. Bóng dáng bà nội trôi theo những hình nhân giấy qua
phía bên kia đồi. Tôi đem áo ra suối giặt. Nước mùa thu trong veo như đôi mắt
đứa con gái ngồi bàn đầu tiên trong lớp học. Tôi gọi nó là mắt mùa thu. Mắt mùa
thu nhìn thấy tôi đang giặt chiếc áo cuối cùng. Chiếc áo hằng ngày tôi hì hụi
găm trên người đến lớp. Mắt mùa thu bảo, con trai chẳng cần giặt quần áo, có
cần để tôi giặt cho. Tôi nhìn mãi mái tóc mượt như những vầng lá dài trên triền
núi. Mái tóc loà xoà rớt cả xuống nước. Rồi hắt mạnh lên. Mái tóc bay bay. Nước
trắng cũng bay.
Tôi
bảo, tôi gọi bạn là mắt mùa thu nhé. Nhà bạn ở phía bên kia sông? Bạn khẽ cười,
chiếc áo trắng hoa nhài lung linh dưới nền sỏi cuội. Tự dưng tôi lại bảo bạn,
tôi chẳng còn người phụ nữ nào trên đời để yêu thương. Bà tôi đã mất rồi. Tôi
chỉ còn mỗi ông nội. Bạn bảo, tôi như cơn gió, tôi sẽ bay qua, rất nhanh. Tôi
nắm tay bạn. Tay rất mềm. Mắt mùa thu rút tay về. Bạn mang cặp sách
lên vai, bước cắm cúi trên những mỏm đá dài và lẫn dần vào những bóng cây bên
bờ suối. Tôi mang chiếc áo cũ về phơi trên giậu, thấy bóng dáng bà nội đâu đó
trong vườn. Tôi thì thầm với bà nội, mai này cháu thực sự lớn, cháu chỉ yêu bạn
ấy thôi.
Mùa
thu ấy, ông nội xuống sức, cảm giác như ông già gấp đôi số tuổi của mình đang
có và những mạch máu muốn co dần lại. Ông nội hút nhiều thuốc lào, những gói
nhỏ bà nội cuốn trong lô giấy xi măng trên gác bếp ông đã rút gần hết. Những
quả bầu khô đựng đỗ giống, hạt bí hạt bầu vẫn lúc lắc mỗi khi ông chạm đến, chờ
bà một buổi tối trời đem dặm vào một góc vườn, một thẹo đất thừa ngoài bờ bãi.
Ông nội nhìn những quả bầu cũ như cái gác bếp đầy bồ hóng, mắt khô kiết mà
buồn. Tôi chui vào cái phòng xép của mình, lôi cuốn sách ra đọc cái bài thơ lan
man về những người đàn ông cả đời không xuống núi. Những người đàn ông sinh ra
trên đường đi của mẹ đến những vùng đất mới, tiếng khóc vóng vót trong lòng địu
và thân mình vằn vện dấu vết của những cuộc du canh. Họ lớn lên trong những
buổi đi săn mình trần chân toé máu, tóc họ bết đầy than khói của những vạt rừng
đang sắp biến thành đồi nương. Cuốn sách đâu đó, ông nội giấu biệt trong chiếc
túi vải từ ngày nào. Chỉ tôi biết và tôi hiểu được, ông nội chưa một lần xuống
núi, ông chỉ muốn đi ngược lên thượng nguồn con suối, đi ngược lên đỉnh núi có
cây tùng dài mình và gió chót vót reo.
Mùa
thu tuổi mười lăm đến và đi, mang lại những dấu ấn buồn bã. Tôi và ông nội trải
qua những đêm đầy khói thuốc và những hoài niệm phiền muộn. Những buổi chiều
tôi hay ra suối, ngồi ngó mây trời, nghĩ vẩn vơ về một điều gì không rõ rệt.
Mắt mùa thu thường đến rất nhẹ, tiếng bước chân như thể chỉ lướt qua mặt đất.
Tôi bảo bạn, nhà tôi bên này sông, cái mái rơm nếp thấp nấp sau tàn cây bứa.
Chắc là buổi chiều bạn chẳng bận lắm, hay là ghé qua đó chơi. Ông nội tôi
thường hút vã thuốc lào.
Ông
nội cũng buồn. Bạn ngồi nghe trên phiến đá dài. Bạn bảo, có phải bạn muốn tôi
đến thăm ông nội không? Tôi nói, ông nội tôi có những cuốn sách viết về những
người đàn ông không bao giờ xuống núi. Bạn bảo, điều đó chẳng có ý nghĩa gì
nhiều. Nhưng tôi sẽ đến. Bạn lại giặt áo cho tôi. Chiếc áo đã sờn mỏng. Mùa thu
qua đi bằng những buổi chiều của bạn ở nhà tôi. Tôi thật sự yêu những buổi
chiều ấy.
2.
Mùa thu thứ hai mươi đi ngang qua đời. Tôi đã thực sự trở thành người lớn. Tôi
nhìn những đốm lửa hắt sáng từ những triền nương phía bên kia sông, thấy lòng
chợt nhớ, chợt bâng khuâng chút gì. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên những phiến
đá dài. 5 năm trôi qua rồi còn gì. Ngày tháng cuống cuồng trôi nơi phố hội làm
người ta cảm thấy mình quá bé nhỏ và rượt đuổi những điều đôi khi là khá viển
vông. Bạn quay qua tôi bảo, Nguyên có được gì sau suốt những ngày qua? Tôi ngó
lơ qua bên những triền hoa dại. Tôi chẳng có gì cả. Nhưng tôi biết mình vững
vàng hơn. Lớp học ngày ấy tan theo mùa hoa, giờ mỗi đứa lưu lạc một góc trời,
tịnh không một bóng nào ở lại quê nhà. Tôi và bạn, hai đứa chỉn chu và tử tế
nhất lớp, cũng ngồi tại Hà Nội và trong đầu ngùn ngụt ý định chiếm giữ nó như
mảnh đất của chính mình. Tôi nhìn lại mái nhà mình từ ánh mắt quay ngược. Mái
nhà đầy chim sẻ, thu rồi, chúng đang cuống cuồng mưu toan lót một cái tổ mới.
Tôi biết chúng sẽ làm xong vào trước mùa đông. Chúng tôi ngồi bên nhau cho đến
khi mặt sông đỏ thẫm. Rất ít những câu chuyện cũ. Tình đầu vốn nhẹ như những
chiếc lá rớt. Thực lòng thì không thể nói không buồn. Nhưng cuộc sống cuốn tròn
mọi thứ lăn mạnh về phía trước. Và tạm lắng dần kỷ niệm. Về Hà Nội, bạn như một
cơn gió, một chút hương lạ len lỏi giữa ngạt ngào mùi phố thị. Tôi chẳng giữ
được bạn. Hôm bạn ngồi sau xe người khác, tôi không ngạc nhiên. Chỉ thấy mình
đã mất đi một chút gì đó thân thương trong lòng. Tôi bực bõ ngồi trên thềm Nhà
hát lớn, ngó ra phố Tràng Tiền. Ngày đầu tôi và bạn đã ra đây, hồn nhiên ăn kem
như những đứa trẻ. Bây giờ bạn không thế. Bạn không thích thế. Tôi biết.
Nên
im lặng cho bạn bỏ đi. Lâu lâu vào ngày sinh nhật, tôi cũng có ghé qua bạn, âm
thầm đặt vào cái lọ rỗng nơi ký túc xá một cành hoa. Những đứa bạn trong phòng
nhìn tôi, chúng nghĩ tới những trái tim si tình ngớ ngẩn đầy rẫy trong những
bài hát thời trang trên đĩa CD. Bạn có tình yêu mới. Còn tôi thì mãi vẫn còn
lại một ký ức. Ký ức âm thầm về trên mắt mùa thu.
Suốt
những mùa thu sau, tôi lẩn trốn mọi thứ để về nhà ông nội, nhìn ra bờ sông đầy
hoa dại. Và những ngày đó bạn không bao giờ về. Tôi ngược phía đỉnh đồi, nơi bà
nội nằm im lìm dưới bóng những tàng cây lớn. Tôi nằm cạnh bà, nghĩ rất nhiều về
những mùa thu sau này, khi tôi ra trường. Tôi cũng nghĩ sẽ phải rời xa những ký
ức xưa xa ấy. Tôi cần một buổi chiều tan sở làm, về nhà với người phụ nữ của
mình, cuộc sống ấy được gọi giản đơn là bình dị. Ông nội bảo, bà nội mày nhớ
tao vì luôn luôn trong tâm trí tao chỉ có một mình bà mà thôi. Mai mốt mày có
lấy ai, nhớ một điều vậy là đủ. Khi ấy tôi ngồi lơ mơ trong khói thuốc lào của
ông nội. Tôi không nghĩ gì nhiều về chuyện này. Ông nội cả đời không xuống núi,
mắt ngó ngược nhìn trời, chân mải miết đi tìm đầu con nước. Bà nội yêu tất cả
những điều ấy của ông. Bà nội hạnh phúc. Còn ba tôi thì không, mẹ tôi cũng
không. Có một phương trời khác đang mời gọi họ. Chẳng biết có hạnh phúc hơn.
Nhưng rất khác. Và tôi, tôi đã ở vào một khoảng khá xa với cuộc sống của ông
nội, vậy mà vẫn không nguôi nghĩ đến những kỷ niệm suối sông với mái tóc dài và
mắt mùa thu.
3.
Hai mươi tư tuổi, những mùa hoa vẫn cũ, chỉ có mỗi chúng tôi đã khác xưa. Chúng
tôi ra trường, tìm về những cơ quan khác nhau tá túc. Mỗi đứa ở một đầu thành
phố, tìm giọng nói, hơi thở của nhau qua những cuộc điện thoại. Bộn bề những
công việc của nhân viên mới, mới thấy mình sao mà nhỏ bé, sao mà cần một người
phía bên cạnh trong quán cà phê, nghe đủ những chuyện mệt mỏi và bực bội, ăn
hết phần bánh sandwich bên cạnh và uống hết ly trà lọc phía đối diện. Hai mươi
tư tuổi, mùa thu có còn ý nghĩa gì? Tôi bỏ một chuyến tham quan dài để về nhà
ông nội, nhìn lại cái mái rêu cũ kỹ của bầy sẻ thu. Chúng buồn bã nhưng bình
yên.
Tôi
ngồi ngó ra sông, thấy mái tóc dài, thấy mắt trong veo và muộn phiền nhìn mình.
Bạn bảo, Nguyên bỏ sở về nhà, có chuyện gì buồn đến thế sao? Tôi không nói gì,
chỉ nhìn vào mặt suối, phía bên dưới sỏi cuội vẫn reo cười. Lại bảo, Nguyên bỏ
về mà không thấy nói tiếng nào với Phan, như vậy mà được sao. Tôi nhìn bạn.
Thời gian trôi đi nhanh thật. Chúng tôi đã không còn hồn nhiên. Tôi bảo, Nguyên
chỉ muốn về, nhìn lại chính mình, dứt bỏ những chuyện cũ để làm một khởi đầu
mới. Nguyên chẳng có một công việc tốt, một cuộc sống tốt? Nói thế nào nhỉ?
Nhưng bao nhiêu năm qua, Nguyên chẳng có gì cả. Mọi chuyện tốt đẹp cứ lần lượt
ra đi, biền biệt. Bạn nhìn tôi, thật ra Nguyên có quyền giận Phan. Nhưng với
Phan, Nguyên là người quan trọng, cực kỳ quan trọng. Tôi nói tôi không giận.
Nhưng nỗi buồn là của tôi. Nó đến và làm cho tôi không quên. Bạn bảo, có nhiều
lúc Nguyên nghiệt ngã với mọi thứ. Nguyên bận rộn với quá nhiều thứ. Đôi khi
Phan muốn có ai đó chở mình đi trên phố, chỉ thế thôi, vậy mà Nguyên thì không
bao giờ. Tôi nói, tôi đã làm mọi thứ, chỉ để mình được sống đàng hoàng. Và đã
đến lúc, tôi cần một cuộc sống cho riêng mình, với người phụ nữ mà mình sẽ cưới
làm vợ. Một trong những cô gái bên cạnh Nguyên sao? Tôi cười, nhìn lại mặt
suối, mùa thu trôi trong lòng nó một sức sống mong manh mà lâu bền. Những bông
hoa nở từ phía thượng nguồn, trôi bâng khuâng theo dòng và cuốn cả hương thơm
dịu dàng về. Tôi bảo bạn, tôi chưa biết, nhưng chắc chắn phải là một người yêu
thương tôi. Bạn nhìn tôi và bảo, thời gian qua chúng ta chạy trốn nhiều sự
thật, trong đó có tình yêu. Tôi nhìn sang những vạt đá dài phía bên kia.
Mùa
thu mang màu xanh biếc.